Con chúng ta đang lớn lên như thế nào?
Nếu có lần nào đó con phạm lỗi, hay tỏ ra cau có, giận dữ, bực tức...là vì con đã làm tốt nhất với nguồn lực của con rồi, việc duy nhất chúng có thể làm là khóc để gây sự chú ý, hay ăn vạ, hay giận dỗi, hay giận dữ, hay mặc cảm vì đã làm sai, thì đừng la rầy chúng nữa.
Việc duy nhất là ở bên con, và truyền một chút động viên, bình an, tự tin, dũng cảm thế là được phải không nào?
Và việc quan trọng hơn là tạo cho con đối diện với sự việc bằng "một bộ não sẵn sàng" thế là bước đầu tiên tốt đẹp, giải pháp còn lại sẽ có nhanh thôi. Và đôi khi những điều này chỉ cần một chút tinh tế, vậy là đủ. Giữa việc biết và thực hành là một khoảng cách khá xa, và bản thân cha mẹ thì có câu cửa miệng 'mày nhìn thằng kia, con nọ kìa", "con lúc nào cũng thế"...và vô tình hay hữu ý chúng ta đang gieo vào đầu óc con mỗi ngày bằng nhiều câu từ mà có thể mãi về sau 30-40 năm chúng vẫn nhớ như in không sai một từ nào. Cẩn thận với ngôn từ của bạn, 30-40 năm sau vẫn còn sức mạnh, sức tàn phá nội tâm nếu đó là những ngôn từ mang tính không lành mạnh, và nếu là tích cực thì đó là một điều tuyệt,,,
10 buổi tham gia học để hiểu về mình, về con, và hiểu hơn một chút về những gì mình đang trải qua, nếu phải nói là đáng hay rất đáng nào?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét