Con người cũ
Chẳng phải là một điều gì đó rõ ràng, nó mơ hồ, nó quên lãng, có những ý nghĩ vụt qua như một tia chớp về sự không hài lòng bản thân
Đánh giá về chính mình, đổ lỗi cho chính mình, và rồi lại khoác lên một bộ mặt tươi tỉnh, một bộ mặt đầy vẻ sự tự tin
Con người chẳng còn là THẬT lúc này, hay là THẬT mà ta chẳng nhận ra
Những ý nghĩ, những câu hỏi hiển hiện trong tôi, rồi tôi có đang là mình và là chính mình để sống cuộc đời của chính mình
Nói hy sinh, nói tha thứ mà hành vi thì hoàn toàn làm ngược lại
Nói yêu thương mà hành vi thì chẳng yêu thương chút nào
Sống mà như chẳng sống
Chán ngấy thật sự về chính mình, chán ngấy từ bên trong
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét