Thứ Ba, 10 tháng 9, 2019

HAI CON HỔ


HAI CON HỔ

Có hai con hổ, một con sống trong chuồng, một con sống ngoài hoang dã. Con hổ trong chuồng thì ngày đủ ba bữa chẳng phải lo lắng chuyện kiếm mồi, còn con hổ bên ngoài thì được tự do tự tại. Hai con hổ này thường xuyên trò chuyện với nhau rất thân tình.

Con hổ trong chuồng luôn ngưỡng mộ sự tự do của con hổ ở bên ngoài, còn con hổ bên ngoài thì thích sự an nhàn của con hổ trong chuồng. Một hôm, một con hổ nên tiếng nói với con hổ còn lại: “Chúng ta thử đổi vai cho nhau xem sao”. Con hổ kia đồng ý.
Thế là con hổ trong chuồng được tung hoành trong rừng, còn con hổ hoang dã thì vào sống trong chuồng. Cả hai con đều vô cùng hớn hở, vì một con thì được tự do, một con thì khỏi phải lo cho miếng ăn nữa.

Thế nhưng không lâu sau, cả hai con hổ đều chết.

Một con bị chết đói, một con khác thì chết vì quá buồn chán. Con hổ trong chuồng khi ra ngoài được hưởng tự do, nhưng lại không có khả năng săn bắt mồi; còn con hổ hoang dã nay được an nhàn, nhưng nó không chịu nổi khi phải sống trong một không gian quá chật hẹp như thế.

Tổng hợp - ST+ Hình Ảnh

P/S: Người ta luôn ngưỡng mộ hạnh phúc của người khác, mà chẳng thèm quan tâm đến hạnh phúc quá thân quen của mình.

Hành trình biết ơn và cùng bạn sống ý nghĩa mỗi ngày!
#HocVienNewMe
#ConNguoiMoi
#NguoiNangDoTinCay
#TuVanKhoaHocVanTay
#ABNLP
#VuVanHoan
#vuvanhoannlptrainer.blogspot.com
#0979464622

Chủ Nhật, 8 tháng 9, 2019

NGƯỜI THẦY THỰC THỤ



NGƯỜI THẦY THỰC THỤ
Có một vị nhạc sĩ vĩ cầm danh tiếng nọ khi dạy học, ông không bao giờ dùng lời nói để giảng dạy. Mỗi khi học trò của ông chơi xong một bản, ông luôn chơi lại bài đó, để người học trò rút ra kinh nghiệm từ sự lắng nghe của mình.
“Tiếng đàn là phương pháp giáo dục hay nhất”, ông đã nói như thế
Một hôm ông nhận một học trò mới, trong buổi lễ ra mắt thầy, người học trò đã trình diễn một khúc nhạc.
Người học trò này như có khiếu bẩm sinh, anh diễn tấu vô cùng xuất thần, khiến người nghe ngây ngất với tiếng đàn ấy.
Sau khi người học trò đàn xong, vị nhạc sư này theo lệ phải bước lên bục diễn lại bài ấy. Thế nhưng lần này thì không, ông đặt đàn lên vai rất lâu mà không kéo. Sau một hồi lâu im lặng, ông buông đàn xuống rồi thở dài và bước xuống bục.

Mọi người đều hoang mang, không hiểu đã xảy ra điều gì. Vị nhạc sư mỉm cười nói: “Các bạn cũng thấy đó, cậu trai này kéo quá hay, tôi không có đủ tư cách dạy cậu ấy. Trong khúc nhạc lúc nãy, tiếng đàn của tôi đối với cậu ấy xem ra chỉ có thể là một sự chỉ dạy sai lầm”.

Cả hội trường im bặt, sau đó là tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Vị nhạc sư lừng danh ấy đã không hề lo lắng về tài nghệ của học trò cao siêu hơn mình sẽ làm ông bẽ mặt trước đám đông, ông đã đồng thời có được một nghệ thuật đàn bậc nhất và tư cách của của một danh sư bậc nhất, và ông cũng sở hữu một tấm lòng bao dung và sự khiêm tốn đáng quý. Đó mới chính là người thầy thực thụ
ST.NCCKNTT
P/S: Bất kể chúng ta ở địa vị nào, cũng luôn cần biết khiêm tốn, hãy khen ngợi những ưu điểm của người khác với một thái độ chân thành.
Hành trình biết ơn và cùng bạn sống ý nghĩa mỗi ngày!
#HocVienNewMe 
#ConNguoiMoi
#NguoiNangDoTinCay
#TuVanKhoaHocVanTay
#ABNLP
#VuVanHoan
#
vuvanhoannlptrainer.blogspot.com
#0979464622


Sự trì hoãn thay đổi

 Con người ai cũng muốn thay đổi Và để thay đổi thì họ luôn có một sự trì hoãn cực kỳ lớn Bạn có biết vì sao không?