Nhiều người trong số chúng ta đang tỏ vẻ ra mình ổn mà, đâu cần sự giúp đỡ hỗ trợ của ai đâu, rồi suốt ngày than vãn: sao em khổ quá, em thế này, em thế nọ. Phải chăng đó là sự chọn lựa của bạn khi bạn cứ để cho các cảm xúc tiêu cực làm ảnh hưởng đến bạn. Có người quan tâm và yêu thương bạn thì bạn lại đẩy họ ra bằng mọi hình thức, mặc dù không nói ra tiếng nào, nhưng hành vi lại tố giác bạn điều đó
Thực tế thì bạn gây chuyện với người khác, trong công
việc rồi sau đó mang cảm xúc tiêu cực về nhà xả vào người thân yêu của bạn.
Cũng thế, tất cả những cảm xúc đó bạn không thể diễn
tả nổi, nhiều khi vừa mới thấy ai mà làm không được điều gì vừa ý là bắt đầu
xối xả, trách móc. Trượt miệng nói ra những lời làm tổn thương nhau, nỗi đau
vẫn còn đó. Mặc dù thì mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, đâu có thể thu lại được
những lời nói và hành vi làm tổn thương đến người khác đâu.
Sự phân vân, lưỡng lự, mơ hồ và không chắc chắn- mang
tính cảm xúc cả 30-40 năm hơn. Có khi
nhắc lại chuyện cũ, nỗi đau vẫn còn đó và bạn thể hiện rất rõ con người cảm
xúc, như là chuyện vừa mới xảy ra hôm qua vậy.
Vậy điều quan trọng ở đây là bạn có đang ý thức về
những việc đó rất phi lý và làm tổn thương đến người khác?
Bạn có muốn dừng lại những điều đó và tìm giải pháp để
mọi việc tốt hơn lên không?
Thực sự bạn có đang mong muốn hiểu chính bản thân mình
để học cách yêu thương người khác đúng cách?
Và xây dựng mối quan hệ mật thiết và chân thành hơn?
#HocVienNewMe
#ConNguoiMoi